mercredi 5 octobre 2011

Paris Biểu Tình Ngày 01/ 10 /11






Paris Biểu Tình Ngày 01/ 10 /11




Một lần nữa Paris lại xuống đường biểu tình…. ! Dự báo thời tiết cho biết Paris sẽ nóng cả tuần, có lẽ đây là chút ân huệ mà thượng đế đã ban cho những tấm lòng thành. Khi đến hiện trường, nhìn mọi người đang chung tay nhau để treo lên những lá Cờ nền vàng ba sọc đỏ, trông thật rực rỡ và quý phái, lòng tôi cũng rộn vui theo sự hài hòa của Đất Trời cùng những gương mặt niềm nở cứ như là « từ kiếp nào ta ngỡ quen nhau ». Vì trước mặt tôi xuất hiện rất nhiều những gương mặt mới, mãi sau này tôi mới được biết các vị ấy đến từ Hoà Lan, Bỉ, Đức, Mỹ, đặc biệt có sự tham gia của một số vị đại diện cho cộng đồng Tây Tạng và cộng đồng Tân Cương cùng góp tiếng nói chung đến cộng đồng thế giới về sự xâm lược và đàn áp rất dã man của bọn tàu cộng đối với dân tộc Tây Tạng cũng như dân tộc Việt Nam …quả là một cái duyên hội ngộ thật hiếm quý. Địa điểm biểu tình lần này nằm đối diện la Flamme de la Liberté ( ngọn lửa Tự Do), cách tòa đại sứ trung cộng một con đường, đứng dưới những tàng cây ít lá không đủ che mát bởi con nắng gắt của mùa hạ còn sót lại, già trẻ lớn bé đều trao đổi trong tư thế « nheo mắt » trông thật dễ thương. Đang loay hoay tìm anh Phạm Văn Đức để hỏi xem xe chở âm thanh đã đến chưa, tôi bỗng bắt gặp hình ảnh anh đứng gần đầu đường trong tay cầm một xấp truyền đơn chờ đón những vị khách bộ hành đi ngang để phát, tôi đứng lặng người nhìn anh mà lòng dạt dào những cảm xúc, lại gần bên anh tôi nói trong nghẹn ngào « nhìn anh Đức đứng phát truyền đơn thấy thương quá » anh nhìn tôi và cười hiền, tuổi của anh cũng như một số vị đang hiện diện ngày hôm nay, đúng ra phải được ở nhà hoặc đi đây đó hưởng phước cùng con cháu, vì sao các anh lại phải bôn ba mãi thế này… ?Tạm gát bỏ những cảm xúc muộn phiền để trở về với công việc thực tại, lòng rộn niềm vui khi thấy mọi người kéo đến mỗi lúc càng đông, trên dưới trăm người là con số đáng khích lệ đối với paris, trong số đó có những người đã bỏ công ăn việc làm, hoặc đóng cửa cơ sở thương mại của mình để đến đây cùng lên tiếng vì một ngày mai của con dân Việt, xin được tri ân những nghĩa cử cao đẹp của Quý Vị trước sự mất còn của Dân Tộc để dành lại quyền làm người cho thế hệ mai sau.

Buổi lễ chào Quốc Kỳ đã được bắt đầu qua sự điều khiển của anh Đặng Vũ Lợi, tất cả cùng nghiêm trang kính cẩn trước Hồn Thiêng Sông Núi, mỗi người một ý niệm cầu nguyện, nhưng tất cả cùng hướng về Tổ Quốc thân yêu với những lời kêu xin thống thiết, sự yên lặng trong một phút mặc niệm là những tiếng nấc nghẹn đau thương của mất mát chia lìa. Xin Hồn Thiêng Sông Núi phù hộ và che chở chúng con luôn sáng suốt biết yêu thương và gìn giữ nhau như Mẹ Âu Cơ đã giữ gìn chúng con chung một bọc, để chúng con có được sức mạnh tinh thần làm vũ khí đấu tranh với bọn tà quyền cộng sản, dành lại công bình bác ái đem tin vui đến khắp mọi miền, trả lại bức dư đồ nguyên vẹn cho đất nước Việt Nam.

Sau nghi thức chào Quốc Kỳ chấm dứt, anh Đặng Vũ Lợi phát biểu một số vấn đề liên quan đến Hoàng Trường Sa, qua văn kiện của phạm văn đồng đại diện cho đảng cộng sản Việt Nam, dưới sự chỉ huy của hồ chí minh ký kết ngày 14-09-1958, công nhận Hoàng Trường Sa là của tàu cộng. Kế tiếp là ông Nguyễn Đức Hồ chủ tịch Cựu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại Vương Quốc Bỉ, lên chia sẻ phát biểu những cảm tưởng góp tiếng nói chung cùng cộng đồng Paris, cực lực lên án sự xâm lược của tàu cộng và sự nhu nhược ươn hèn của đảng cộng sản Việt Nam đã tiếp tay dâng đất nhượng biển cho giặc tàu, gây cảnh lầm than trên khắp miền đất nước. Ngoài ra còn có bác sĩ Nguyễn Quốc Nam, vừa từ bên la Flamme de la Liberté đón rước những đồng bào có thể đi lạc vì sự thay đổi địa điểm biểu tình vào tin giờ chót, xin cảm ơn sự tình nguyện của bác sĩ Nam, người luôn luôn làm việc bằng tinh thần trách nhiệm.



Bác sĩ Nguyễn Quốc Nam thay mặt ban tổ chức phát biểu bằng Pháp ngữ như một thông điệp gửi đến người dân bản xứ cùng những vị du khách đang có mặt tại hiện trường với hai mục tiêu chính. Thứ nhất : Chúng ta là người Việt Nam tị nạn cộng sản, sự có mặt của chúng ta ngày hôm nay là để lên án cực lực phản đối đảng cộng sản Việt Nam đàn áp dã man các nhà đấu tranh dân chủ, áp bức Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo.Thứ hai : Tiếng chuông cảnh báo đến cộng đồng thế giới về hiểm họa xâm lăng của trung cộng như những chân rết đang bành chướng nuốt dần những nước nhỏ thuộc vùng Đông Nam Á, điển hình là Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương. Riêng Laos, Campuchia và Việt Nam trên lĩnh vực kinh tế và chính trị có thể nói đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của trung cộng. Tham vọng của trung cộng không chỉ dừng lại ở đó, bác sĩ Nam muốn nhấn mạnh đến cộng đồng thế giới về hiểm họa lớn nhất ngày hôm nay đối với nhân loại là sự xâm lược của trung cộng trên mặt trận kinh tế. Ngay lúc đó có một số du khách tò mò đứng lại nghe, Bác sĩ Nam đã đến gần họ nhã nhặn giải thích và họ cũng đồng ý với những nhận định trên của bác sĩ Nam. Sau đó bác sĩ Nguyễn Quốc Nam có mời một cô bé đến từ Hải Phòng, thành phố của màu hoa phượng đỏ lên chia sẻ chút cảm tưởng của một người trẻ sinh thời hậu chiến. Ngọc Bích là tên em, cái tên nghe cũng hay hay, em là một trong những viên ngọc quý, là những đứa con yêu của Mẹ Việt Nam, em mong sao cho nước Việt mình không còn cộng sản để người dân bớt khổ… ngắn gọn nhưng chất chứa niềm trăn trở của một người trẻ sinh và lớn lên dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, chứng kiến biết bao bất công của xã hội, tôi được nghe em chia sẻ một vài nhận định về hiện tình đất nước trong sự cởi mở không chút áp đặt của màu sắc chính trị, qua đó cho tôi cái nhìn rõ hơn những trăn trở của tuổi trẻ trước những bất công của chế độ, mà sự sợ hãi chưa thể vượt qua bởi những ràng buộc thiêng liêng của những người thân yêu xung quanh mình. Đúng sai không phải điều tôi muốn kết luận, chỉ biết rằng…khi đất nước không còn, sự ràng buộc thiêng liêng ấy sẽ đi về đâu….. ?


Nhìn những nhà sư đại diện cho cộng đồng người Tây Tạng thành kính chắp tay niệm kinh, dù không hiểu ngôn ngữ họ đang sử dụng, nhưng nhìn qua sự thể hiện trên nét mặt của mỗi người, lòng tôi cũng chùng theo tiếng kinh cầu và chợt nghĩ đến dân tộc mình, không biết rồi đây Việt Nam có trở thành một Tây Tạng thứ hai ? Chợt nghĩ đến một chiến lược mới đang được phổ biến trên mạng lưới toàn cầu, thường được sử dụng trên các Email như một châm ngôn « Muốn chống Tàu cộng phải diệt Việt cộng » trong đầu tôi bỗng dưng cứ lập đi lập lại như câu thần chú hòa cùng tiếng cầu kinh của các nhà sư Tây Tạng….

Kềm theo sự phát biểu là những bài nhạc đấu tranh để tạo thêm chút khí thế cho cuộc biểu tình, tiếc rằng âm thanh bị trục trặc khá nhiều lần, mặc dù vậy mọi người vẫn say mê hát, theo kiểu « tiếng hát át tiếng nhạc », điều đó đã nói lên tình yêu của mọi người dành cho Quê Hương rất nồng nàn. Cảm ơn sự nồng nhiệt của Quý Vị, đồng thời cũng xin chân thành cảm ơn các anh chị em trong ban tổ chức cũng như các ủng hộ viên đã đóng góp rất tích cực cho cuộc biểu tình ngày hôm nay, mong rằng chúng ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để cánh hoa Dân Chủ được sớm nở rộ trên Quê Hương yêu dấu ngàn đời.




Sau cùng là đốt cờ máu trước khi kết thúc và chia tay. Lá cờ thứ nhất đại diện cho bọn xâm lược, lá cờ thứ hai đại diện cho bọn tay sai bán nước, hai lá cờ đang thay nhau tắm máu đồng bào tôi, ngày nào còn hiện diện hai lá cờ này thì nền hòa bình của thế giới luôn bị đe dọa. Trước khi đốt cờ, tôi thấy có một tata bước đến đạp chân lên hai lá cờ máu và mọi người đang vây xung quanh, nhìn tata chắc là « lão » nhất trong các chị em có mặt ngày hôm nay, tôi đoán tata cũng ngoài « thất thập cổ lai hy », cái này gọi là « giặc đến nhà bà già cũng đánh » nhìn tata tay dương Cờ đại nghĩa…. chân đạp lũ hung tàn, coi cũng oai phong lẫm liệt lắm chứ. Tôi chia tay mọi người trong niềm vui rộn ràng của một ngày nắng ấm đầy thú vị, xin hẹn gặp lại những gương mặt thân thương vào ngày 16-10- 11 tại quãng trường Trocadéro.

Hạt sương khuya








Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire